|
Ngày xửa ngày xưa, có hai mẹ con nhà nọ sống đầm ấm bên nhau trong một căn nhà nhỏ rách nát…Ngày ngày, bà mẹ đi làm thuê để nuôi con ăn học thành tài. Bà chỉ mong sau này con trai đỗ đạt để nương tựa tuổi già. Không phụ lòng mong mỏi của bà, đưá con ngày càng học giỏi, nổi tiếng là thần đồng khắp cả vùng. Không những thế, cậu bé còn sống rất hòa hảo, vui vẻ với mọi người và rất có hiếu với mẹ! Trong làng, nhà nào cũng mơ ước có một đứa con thuận thảo như vậy!
Hoa tặng Mẹ!
Một ngày nọ, bỗng nhiên cậu bé lăn đùng ra tắt thở…Người mẹ vật vã, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần…Bà khóc đến khô cả nước mắt! Dân làng ai cùng tiếc thương số mạng ngắn ngủi của cậu bé và xót xa cho nỗi đau của người mẹ! Nhưng vạn lời an ủi cũng không thể nào xoa dịu được nối trống vắng mênh mông trong trái tim người mẹ…
Người mẹ đến gặp đức phật Như Lai cầu mong ngài rủ lòng từ bi cho con bà sống lại. Đức phật suy nghĩ đắn đo…Ngài bảo chỉ có loài hoa Cát Tường mới có thể giúp con trai bà sống lại được! Bao giờ bà tìm thấy được loài hoa đó thì Ngài sẽ cứu giúp được hai mẹ con!
Bà mẹ khăn gói lên đường, bôn ba vất vả khắp xóm làng từ này đến vùng nọ, từ miền biển mênh mông cát trắng đến những nơi thâm sơn cùng cốc, đâu đâu cũng có dấu chân bà… Nhưng tiếc thay, không nơi nào biết có loài hoa “may mắn, tốt lành” đó…Hy vọng vơi dần…sức lực cạn dần…một ngày kia, bà mẹ gục ngã bên một con đường vẫn còn mịt mù phía trước…Bà không bao giờ còn đứng dậy được nữa…Bên mộ bà mọc lên một loài hoa mà người ta chưa bao giờ thấy!
|